Đăng trong MTOMT

[Long fic][KrisHo][MA/NC-17] MẶT TRĂNG ÔM MẶT TRỜI (Remake Ver.) – Chapter 4

Tittle: MẶT TRĂNG ÔM MẶT TRỜI.
– Length: Long fic
– Author: Đồng Lý Thần Nguyên (Shin-I) / Trang Myeon
– Category: sinh tử văn, cổ trang, cung đình tranh đấu, 1vs1, pink, sad, HE, có H.
– Rating: MA/NC-17 (bạn au đã đủ tuổi @@)
– Pairing: KrisHo
– Disclaimer: Mọi nhân vật trong fic không thuộc về au, au chỉ sở hữu fic. Fic được viết với mục đích phi lợi nhuận. Thế nhưng số phận của tụi nó trong này là do au quyết định.
– Summary: Kim Tuấn Miên, một mặt trăng nhỏ bé, thầm lặng yêu thương và bảo vệ cho một mặt trời to lớn – Ngô Diệc Phàm. Liệu mặt trăng và mặt trời, muôn đời vạn kiếp có thể hoà hợp được với nhau?
– Note:
1) Đây là fic cổ trang đầu tay của au nên có gì sai sót mong mọi người lượng thứ và cứ thẳng tay phang gạch nhận xét nhé. Mong mọi người chiếu cố ạ~
2) Ai anti EXO, KrisHo or boylove please click back. Fic có cảnh quan hệ thể xác giữa nam và nam. Cấm trẻ em dưới 17 tuổi và những người có bệnh tim, thần kinh không vững vàng. Au đã cảnh báo trước, ai vì sự tò mò mà đọc đến lúc đấy thì đừng có mà chửi au biến thái. Cảm ơn các readers đã đọc. Chúc các readers vui vẻ ạ. *cúi chào*

~ LET’S ENJOY THE FIC ~

ĐỆ TỨ CHƯƠNG: KÌ TÍCH VÀ THAY ĐỔI

36

 

Tuấn Miên vừa mới tỉnh dậy, lập tức hạ thân cùng đầu truyền tới một cơn đau nhức dữ dội. Trước mắt chỉ thấy một làn sương mù mờ ảo, váng vất truyền đến một cơn khó chịu.  Đưa hai tay lên xoa nắn mi tâm đau nhức của mình, y tựa người vào tường, cố nhớ lại chuyện gì đã xảy ra. Hôm qua là Diệc Phàm, phải, chính hắn, là hắn đã uống rượu say mà đẩy ngã y. Vậy… còn… hài tử… của y? Hài tử của y?… Bất giác Tuấn Miên đưa tay lên xoa xoa bụng mình. Một giọt rồi hai giọt, ba giọt, chẳng mấy chốc những giọt lệ sầu buồn đã chan đầy trên gương mặt thanh tú. Tiểu hài tử của y đã mất rồi sao? Bảo bối nhỏ đã mất thật rồi sao???

… “Sao con lại nỡ bỏ ta một mình trong chốn cung son đầy những hiểm nguy, đấu đá thế này hả Huân Nhi? Sao con không mang ta cùng đi với con? Ở trong cung cấm, âm thầm lặng lẽ sống hết quãng đời còn lại của mình, làm sao mà ta có thể chịu đựng được cơ chứ? Phụ hoàng con vốn không màng đến ta, đến sự hiện diện của con trên cõi đời này người còn không biết, thì cái thân này của ta người nào có quan tâm gì? Phụ hoàng con đã ghét bỏ ta, sao cả con cũng bỏ ta mà đi thế hả Huân Nhi? Tiểu hài tử đáng ghét này, ta không thương con nữa! Ta giận Huân Nhi, ta… ta…”. Tuấn Miên cứ thể ngồi lảm nhảm một mình. Nhìn y hiện tại trông còn thê thảm hơn cả một tên ăn mày. Đầu bù tóc rối, dáng người tiều tụy, hốc hác, đã thế lại không ngừng lảm nhảm như một gã khùng. Họa may nhờ vào đống xiêm áo y đang khoác trên mình thì người ta mới có thể nhận ra đây chính là đương kim hoàng hậu của Ngô quốc. Y như vậy kể cũng không có gì là lạ. Thử hỏi khắp thế gian này xem ai mất đi hài tử của mình mà lại không thành ra như thế cơ chứ?…

Cú sốc quá lớn khiến Tuấn Miên dường như không thể chịu nổi nữa. Y vùi mặt vào hai bàn tay nhỏ nhắn, khóc đến thương tâm. Tâm y hiện tại chính là đau đớn đến không thở nổi! Gia đình nhỏ mà y hằng mong ước giờ đây đã tan thành mây khói. Gia đình ba người có y, có Diệc Phàm và có Tiểu Huân Huân. Khi y mới bước chân vào cung, gia đình đó được y tưởng tượng như thế. Tới khi mang thai tiểu hài tử, gia đình nhỏ ấy đã bị sứt mẻ mất một miếng. Mảnh sứt đó, không ai khác chính là Diệc Phàm.

Kể từ ngày đăng cơ, Diệc Phàm bị cuốn vào guồng quay chính sự, không còn thời gian màng đến y nữa. Tình cảm hai người cứ thế mỗi lúc một xa dần. Suốt mấy tháng trời, thời gian hai người gặp nhau chỉ đếm trên đầu ngón tay. Diệc Phàm dường như chẳng còn để ý đến Tuấn Miên nữa. Rồi y có Thế Huân, tiểu hài tử này đã giúp y có thêm sức mạnh. Y mỗi ngày đều tâm sự với nó, nói về ước mơ tương lai cùng nỗi cô đơn mà chính mình đang phải gánh chịu. Mỗi lần như thế, tâm trạng của y trở nên bình ổn hơn rất nhiều. Cho dù có chuyện gì xảy ra, chỉ cần tiểu hài tử khỏe mạnh chào đời, như vậy với y cũng đủ cảm thấy mãn nguyện.  Những tưởng sẽ có Tiểu Huân Huân ra đời bầu bạn với y, cùng y vui đùa, cùng y khôn lớn, để y không phải đối mặt với sự cô đơn, lặng lẽ chốn cung son này nữa. Nào ngờ ông trời lại trêu ngươi y, nỡ bắt Tiểu Huân Huân vĩnh viễn rời xa y. Lão thiên a, ông quả thật là có mắt như mù mà!

Đang nức nở không thôi, Tuấn Miên chợt thấy thân ảnh cao lớn của Diệc Phàm từ ngoài cửa tiêu sái bước vào. Hình như hắn còn mang theo một cái khay đựng thứ gì đó. Thấy Tuấn Miên toan hành lễ, hắn nắm tay y ngồi xuống, ôn nhu nói:
– Hậu vừa mới bị thương, phụng thể không tốt, cứ nằm nghỉ đi. Không cần hành lễ với trẫm!

Thấy Diệc Phàm quan tâm mình đến như vậy, Tuấn Miên không khỏi ngạc nhiên. Từ trước đến giờ, hắn vẫn lạnh lùng, băng lãnh tựa như băng sơn ngàn năm, một lời nói ra là muôn người phải răm rắp nghe theo, không ai dám cãi một từ, kể cả những bậc đại quan, công thần trong triều đình. Thế mà hôm nay, cớ sao hắn lại cư xử lạ lùng đến như vậy? Tuấn Miên yếu ớt mở miệng:
– Tạ Hoàng thượng quan tâm…

Nói xong vô thức lệ lại tuôn ra:
– Có phải người biết Tiểu Hoàng tử đã mất nên mới đến đây an ủi thần thiếp? Thần thiếp không cần Hoàng thượng phải bận tâm nhiều đến như thế, thiếp có thể tự lo cho bản thân mình. Giờ cũng đã muộn, thần thiếp không dám làm phiền đến Hoàng thượng nữa. Thỉnh Hoàng thượng về Diệc Long Cung nghỉ ngơi. Ngày mai phải thượng triều sớm…

Diệc Phàm nghe được những lời này từ chính miệng Tuấn Miên thì không khỏi xót xa. Chẳng lẽ trong mắt y, hắn lại là con người vô tâm và máu lạnh đến như thế ư? Ôm chặt Tuấn Miên vào lòng, hắn ôn tồn thủ thỉ:
– Em đừng lo, tiểu hài tử vẫn không sao cả. Nó vẫn ở đây với chúng ta, ngay trong bụng em. Tại sao chuyện quan trọng như vậy mà em lại không nói cho ta biết sớm chứ? Hại ta xém chút nữa là phải hối hận cả đời rồi. Hay là em không xem ta là phu quân của mình?

Thấy vẻ mặt cùng thái độ giận dỗi của Diệc Phàm, lòng Tuấn Miên còn vui hơn cả khi biết tin mình mang thai Tiểu Huân Huân. Vậy là hắn vẫn còn quan tâm tới y. Hắn không có bỏ mặc y! Vậy ra tất cả chỉ là do y đã quá nghĩ rồi hay sao?… Tuấn Miên vội vàng giải thích:
– Thần thiếp chỉ là không muốn làm phiền lòng Hoàng thượng. Nam nhân mang thai vốn đã là chuyện hiếm, cho dù có cũng khó có thể giữ được. Thần thiếp không nói cho Hoàng thượng biết sớm vì chỉ sợ không giữ được sẽ làm người thêm thất vọng. Thiếp không phải là cố ý giấu giếm người…
Vòng tay to lớn của Diệc Phàm lại một lần nữa bao chặt lấy thân thể nhỏ nhắn của y, dịu dàng nói:
– Thê tử ngốc, sao em lại nghĩ như vậy? Không phải ta không quan tâm em vì ghét bỏ em, mà chính là vì quốc sự. Sau này, ta hứa sẽ đến thăm em thường xuyên hơn, và còn để xem Tiểu Thái tử này lớn như thế nào nữa chứ!
Vừa nói hắn vừa lấy tay xoa xoa bụng y, thì thầm đầy cưng chiều:
– Tiểu Thái tử, con nhất định phải lớn nhanh để ra đời chơi với Phụ hoàng nha. Không được làm đau Mẫu hậu của con nữa đó, biết chưa hả?

Nói xong, hắn cười một tràng dài đầy sảng khoái. Chắc là từ lâu lắm rồi, Tuấn Miên không thấy Diệc Phàm vui như vậy. Y lại có thể tiếp tục mơ về gia đình nhỏ lúc trước, có hắn, có y và có Tiểu Huân Huân, một nhà ba người hạnh phúc.
– Thần thiếp dự định đặt tên cho con là Thế Huân, chẳng hay ý Hoàng thượng như thế nào?
Diệc Phàm nghe xong không ngừng vỗ tay tỏ ý tán thưởng, gương mặt lộ rõ niềm vui sướng. Chỉ những lúc như thế này, Tuấn Miên mới thấy hắn thật gần gũi, thân thiết chứ không lạnh lùng, xa cách như Ngô Đế trước kia nữa.
– Hảo, hảo. Ngô Thế Huân, tên đẹp lắm. Từ nay ta quyết định tên của Tiểu Thái tử sẽ là Ngô Thế Huân. Mong sao khi ra đời con sẽ tiếp nối được nghiệp ta, làm rạng danh Ngô quốc…

Hết sầu khổ giờ lại đến hạnh phúc ngập tràn, Tuấn Miên cảm thấy mình như vừa bay một chuyến từ cửa địa ngục lên đến tận thiên đàng. Tâm tình y vô cùng vui vẻ, hạnh phúc tràn ngập, hảo khí ngất trời. Thế nhưng người xưa có câu: “Mặt biển thường bình yên trước cơn bão”. Y nào có biết rằng, trời đất lại sắp khuynh đảo một lần nữa. Liệu y có mãi được hưởng hạnh phúc bên người mà mình thương yêu? Hạnh phúc mà y mong ước này có được tròn vẹn?

… ĐỆ TỨ CHƯƠNG HOÀN…

#P/s: Đôi lời của tác giả:

Thật sự mình đã nghĩ đến chuyện del fic này. Bản gốc của nó đã được mình xóa khỏi trang cá nhân, trên Wattpad cũng như WordPress. Thế nhưng sau đó, đứa em mà mình cùng hợp tác lần này đã kêu mình hãy suy nghĩ lại. Các reader cũng inbox hỏi mình rất nhiều vì bỗng dưng không thấy “Mặt Trăng Ôm Mặt Trời” đâu nữa. Thế là mình đã quyết định hồi sinh lại series này, với nhãn mới “Remake Ver”. Thật sự thì MTOMT ra đời vào bốn năm trước, khi mình mới bắt đầu viết lách, và nó cũng là đứa con tinh thần đầu tiên của mình. Khi đó, văn phong và tư duy logic của mình khác nhiều so với bây giờ, nên MTOMT vẫn có rất nhiều lỗi mà bây giờ đọc lại mình vẫn thấy buồn cười =))) Mừng là vào thời điểm ra mắt, MTOMT không bị ném đá quá nhiều và bạn đọc vẫn luôn ủng hộ mình. Bốn năm cũng đã trôi qua, không biết ai còn nhớ đến mình cũng như tác phẩm này không nhỉ? Nếu có, xin mọi người hãy tiếp tục đồng hành cùng bản remake này. Còn nếu không, mọi người có thể cùng SHIN bắt đầu lại được chứ? Có thể MTOMT không hay, văn phong lủng củng, tình tiết có hơi vô lý (hãy thông cảm cho bạn SHIN bốn năm trước >~<), nhưng mình vẫn mong nó được các bạn đón nhận. Hãy đóng góp ý kiến của bạn để SHIN có thể một lần nữa làm MTOMT sống dậy tuyệt vời nhất, theo cách mà nó đã từng. Mỗi một nhận xét của các bạn là một lời động viên, khích lệ để SHIN cũng như bé Trang có thêm động lực cố gắng hơn nữa. Các bạn đã sẵn sàng chưa? Cùng góp gạch xây nhà với tụi mình nào!!! ^^

Đăng trong MTOMT

[Long fic][KrisHo][MA/NC-17] MẶT TRĂNG ÔM MẶT TRỜI (Remake Ver.) – Chapter 3

Tittle: MẶT TRĂNG ÔM MẶT TRỜI.
– Length: Long fic
– Author: Đồng Lý Thần Nguyên (Shin-I)
– Category: sinh tử văn, cổ trang, cung đình tranh đấu, 1vs1, pink, sad, HE, có H.
– Rating: MA/NC-17 (bạn au đã đủ tuổi @@)
– Pairing: KrisHo
– Disclaimer: Mọi nhân vật trong fic không thuộc về au, au chỉ sở hữu fic. Fic được viết với mục đích phi lợi nhuận. Thế nhưng số phận của tụi nó trong này là do au quyết định.
– Summary: Kim Tuấn Miên, một mặt trăng nhỏ bé, thầm lặng yêu thương và bảo vệ cho một mặt trời to lớn – Ngô Diệc Phàm. Liệu mặt trăng và mặt trời, muôn đời vạn kiếp có thể hoà hợp được với nhau?
– Note:
1) Đây là fic cổ trang đầu tay của au nên có gì sai sót mong mọi người lượng thứ và cứ thẳng tay phang gạch nhận xét nhé. Mong mọi người chiếu cố ạ~
2) Ai anti EXO, KrisHo or boylove please click back. Fic có cảnh quan hệ thể xác giữa nam và nam. Cấm trẻ em dưới 17 tuổi và những người có bệnh tim, thần kinh không vững vàng. Au đã cảnh báo trước, ai vì sự tò mò mà đọc đến lúc đấy thì đừng có mà chửi au biến thái. Cảm ơn các readers đã đọc. Chúc các readers vui vẻ ạ. *cúi chào*

~ LET’S ENJOY THE FIC ~

… ĐỆ TAM CHƯƠNG: ĐỔI PHẬN…

tumblr_naruaw4ueo1tsn07fo10_1280

Thời gian trôi qua nhanh như một vũ khúc của kỵ mã. Mới thấy đó mà giờ đã đi đến tận phương trời xa. Thấm thoát cũng đã hơn tám tháng kể từ ngày Tuấn Miên tiến cung. Y giờ đây đã không còn là Thái tử phi của ngày xưa nữa mà đã trở thành Ngô Hoàng hậu, là mẫu nghi thiên hạ của nước Ngô, trên vạn người dưới một người.

… Chuyện kể ra cũng khá dài. Nửa năm sau khi Tuấn Miên nhập cung, tiên hoàng vì tuổi cao sức yếu nên đã băng hà. Thái hậu vì quá đau buồn chuyện của chồng nên đã lên Tuyết Sơn Linh Tự xuất gia tu hành, mỗi năm chỉ về cung đúng hai lần vào dịp Rằm Trung Thu và Tết Nguyên Đán. Diệc Phàm nối ngôi cha, thay ông trị vì thiên hạ, là một đấng minh quân vạn người kính phục. Tuấn Miên cũng theo bước phu quân, bước lên ngôi mẫu nghi thiên hạ. Tuy đứng đầu hậu cung, cai quản tam cung lục viện với hàng ngàn cung tần mỹ nữ nhưng không biết trong mắt Diệc Phàm, y có được bao nhiêu cân nặng? Bằng chứng rõ ràng nhất cho chuyện này chính là kể từ khi lên ngôi, ngoại trừ khi thượng triều và yến tiệc trong cung thì Diệc Phàm chẳng ghé nổi đến Minh Phụng Cung mà thăm y một lần, trừ một vài dịp hắn uống say rồi (bị đưa) đến nghỉ lại cung của y. Đến việc Tuấn Miên đến nay đã mang thai được hơn ba tháng hắn còn chẳng hay biết…

Thế nhưng, cũng không thể trách Diệc Phàm được. Lúc này biên cương giặc giã liên miên, lại thêm trong nước gặp nạn mất mùa, biết bao nhiêu là công việc đổ lên đầu hắn, còn thêm bao nhiêu tấu chương đang chờ hắn phê chuẩn. Vua mới lên ngôi, các chư hầu liền đem quân tới quấy phá biên giới, kích động lòng dân hòng mưu phản đoạt vị, lại thêm việc năm nay Hoàng Hà vỡ đê làm mùa màng mất trắng, nhân dân khắp nơi lâm vào cảnh màn trời chiếu đất, đau thương khôn kể xiết. Đã không biết bao lần Diệc Phàm ra lệnh xuất kho cứu tế, nhưng tình hình cũng không khá khẩm hơn là bao. Diệc Long Cung mấy tháng gần đây hôm nào hôm nấy cũng sáng đèn đến tận canh ba, canh tư. Đã vậy Tuấn Miên còn dặn ngự y khoan cho Diệc Phàm biết vội, sợ hắn biết rồi lại thêm lo lắng, phần vì cũng muốn để cho đến khi thai nhi được tròn bốn tháng thì mới cho hắn biết, có lẽ vậy sẽ tốt hơn. Y biết tỉ lệ nam nam sinh ra hài tử quả thực rất hiếm có, nếu có thì hài tử trong bụng thì cũng thường không sống nổi quá bốn tháng. Thế nên y không muốn cho Diệc Phàm biết trước, đợi hài tử được hơn bốn tháng sẽ cho hắn biết, mắc công hắn chờ mong rồi lại để sảy mất. Bất chợt Tuấn Miên đưa tay lên xoa xoa nơi bụng nhỏ của mình. Đã hơn ba tháng rồi nhưng sao bụng vẫn chưa lớn lên đa? Vừa xoa y vừa thì thầm nói chuyện với tiểu hài tử trong bụng:
– Huân Nhi, con nghĩ xem sau này con sinh ra Phụ hoàng có thương con hay không? Từ ngày Huân Nhi ở trong bụng ta cho đến giờ, ta chưa bao giờ gặp mặt Phụ hoàng con hơn nửa tuần trà. Ta thực cảm thấy tủi thân mà!…
Nói rồi, ngọc lệ không kìm được cứ thế lăn dài. Từ ngày bước vào cung, Tuấn Miên đã coi Diệc Phàm là phu quân của mình, hết lòng thương yêu lo lắng mà phò trợ cho hắn. Thế mà hắn chẳng coi y là thê tử, cứ băng băng lãnh lãnh, đặc biệt vô tâm. Cuộc hôn nhân này là do hắn lấy làm yêu cầu nghị hòa trước cơ mà, giờ tại sao lại lạnh nhạt với y như vậy? Hay là hắn đã có sủng thiếp khác thay thế rồi?… Đang tủi thân, lệ đã nhòe hết gương mặt thì từ ngoài cổng Minh Phụng Cung, vị thái giám gác cổng cất tiếng lanh lảnh:
– Hoàng thượng giá lâm…

Tâm trạng Tuấn Miên lúc này chính là vừa mừng vừa lo. Có việc gì mà Diệc Phàm lại đến Minh Phụng Cung vào lúc đêm hôm khuya khoắt như thế này? Vị thái giám vừa dứt lời thì từ cổng chính, hai ngự lâm quân đang dìu Diệc Phàm đi vào. Hắn hẳn là đã rất say rồi, tay chân loạng choạng, xiêm y xộc xệch, miệng còn hát lung tung thứ gì đó không rõ. Trông bộ dạng này còn đâu là một bậc thiên tử nữa cơ chứ? Thật mất mặt quốc thể quá mà! Cư nhiên lại dám buông thả đến như vậy! Hắn có biết mình quan trọng như thế nào hay không mà lại tùy tiện như thế?

Chưa kịp vào tới đại sảnh, hai ngự lâm quân đã vội lên tiếng:
– Muôn tâu Hoàng hậu, hôm nay ở tiệc sinh thần của Phác Thừa tướng, Hoàng thượng có hơi quá chén, đã rất say nhưng đường từ đó về Diệc Long Cung rất khó khăn nên chúng hạ thần đành đưa Hoàng thượng về đây nghỉ dưỡng. Nếu Hoàng hậu không có gì dặn dò, chúng hạ thần xin được phép cáo lui…

Phất tay ra hiệu cho hai người kia rời khỏi, Tuấn Miên đỡ Diệc Phàm ngồi lên ghế, lại truyền xuống cung nữ nấu canh giải rượu cho hắn. Lần nào cũng vậy, cứ hễ mỗi lần Diệc Phàm say là sẽ được thị vệ hay ngự lâm quân hộ tống thẳng đến đây. Y cũng đã quá quen với chuyện này rồi. Canh vừa tới, Tuấn Miên liền đỡ Diệc Phàm ngồi thẳng dậy, đem canh uy cho hắn uống. Ai nha, nào ngờ vừa uống xong canh, hắn không những không tỉnh mà còn có vẻ say hơn (?):
– Người đâu mang rượu lên đây… Hôm nay ta phải uống cho thỏa thích… Hic… Đây là đâu? Không phải ta đang vui cùng Phác Thừa tướng hay sao? Người đâu? Mau đưa ta đến Phủ Thừa tướng nhanh…
Không kịp để Diệc Phàm nói hết câu, Tuấn Miên đã đến bên cạnh đỡ hắn dậy, đoạn nhẹ nhàng:
– Hoàng thượng à, người đã say lắm rồi. Đây là Minh Phụng Cung, người hãy nghỉ lại chỗ ta một đêm, sáng mai còn phải thượng triều sớm nữa…
Diệc Phàm cắt lời:
– Hỗn láo! Lời trẫm nói ra mà dám cãi lại hay sao? Phản hết cả rồi! Loạn hết cả rồi! Tránh ra để ta đi đến Phủ Thừa tướng… Hic…

Nói rồi hắn thuận tay xô Tuấn Miên qua một bên, làm cả người y đổ nhào xuống đất. Còn Tuấn Miên ở thế bất ngờ, chưa kịp chuẩn bị thì đã yên vị dưới sàn nhà. Hạ thân truyền đến một cơn đau nhức, cái đau tận lực xoắn sâu vào trong xương tủy như muốn vỡ nát ra, máu tươi từ hậu huyệt chảy xuống ướt cả một mảng xiêm áo. Diệc Phàm thấy vậy tỉnh hết cả rượu, vội vàng kêu người truyền Thái y đến Minh Phụng Cung. Trước khi Tuấn Miên ngất đi, Diệc Phàm còn nghe y nói khẽ:
– Hài tử, mau cứu lấy tiểu hài tử của chúng ta!…

… Phòng nghỉ của Minh Phụng Cung…

Tiếng Diệc Phàm sốt sắng:
– Thái y, thế này là thế nào? Tại sao Hoàng hậu vừa ngã xuống đất thì máu lại xuất ra nhiều đến như vậy?
Quan Thái y tiếp lời:
– Thần xin chúc mừng Hoàng thượng. Hoàng hậu đã mang thai được hơn ba tháng. Tính theo tuổi của Người và Hoàng hậu thì có lẽ thai nhi là một tiểu hoàng tử tương lai. Rất may là khi té ngã bụng không đập trực tiếp xuống đất nên thai nhi chỉ bị động nhẹ, vẫn giữ lại được. Nhưng phụng thể Hoàng hậu rất yếu, phần vì phải mang thai, phần vì mới hạ thổ nên sinh hàn, nếu không chăm sóc cẩn thận e rằng sẽ không giữ được cả mẹ lẫn con. Thần đã kê thang dược bồi bổ cơ thể cho Hoàng hậu, có tác dụng làm ấm và an thai. Mọi việc còn lại phải phụ thuộc vào cách Hoàng hậu được chăm sóc sau đó mà định đoạt thôi…
Diệc Phàm khoát tay ra hiệu cho quan Thái y lui ra ngoài, rồi đắm chìm trong những suy nghĩ miên man về con người đang nằm thiếp trên sàng kia. Y rốt cuộc có xem hắn là phu quân hay không, chuyện trọng đại như thế mà lại không chịu nói cho hắn biết. Mà hắn cũng là quá vô tình đi, lâu như vậy cũng không có ghé qua chỗ y thăm hỏi lần nào. Cái con người này, không biết là đang suy nghĩ cái gì nữa. Lớn rồi sao vẫn ngốc như thế, làm sao ta có thể an tâm giao cả hậu cung vào trong tay ngươi đây hả? Ngươi đơn thuần như thế, chỉ biết nghĩ cho ta, đến cuối cùng lại rước họa hết về thân mình. Phải làm sao ta mới có thể hảo hảo bảo vệ cho ngươi đây hả bảo bối ngốc của ta?…

… ĐỆ TAM CHƯƠNG HOÀN…

Và như thường lệ, tiếp tục là góc spoil và PR :3

MỜI CÁC BẠN ĐÓN ĐỌC “MẶT TRĂNG ÔM MẶT TRỜI” – CHAPTER 4, PHÁT HÀNH VÀO LÚC 21H NGÀY T6 18/08/2017 NHA~~~

 

Đăng trong MTOMT

[Long fic][KrisHo][MA/NC-17] MẶT TRĂNG ÔM MẶT TRỜI (Remake Ver.) – Chapter 1

Tittle: MẶT TRĂNG ÔM MẶT TRỜI.
– Length: Long fic
– Author: Đồng Lý Thần Nguyên (Shin-I)
– Category: sinh tử văn, cổ trang, cung đình tranh đấu, 1vs1, pink, sad, HE, có H.
– Rating: MA/NC-17 (bạn au đã đủ tuổi @@)
– Pairing: KrisHo
– Disclaimer: Mọi nhân vật trong fic không thuộc về au, au chỉ sở hữu fic. Fic được viết với mục đích phi lợi nhuận. Thế nhưng số phận của tụi nó trong này là do au quyết định.
– Summary: Kim Tuấn Miên, một mặt trăng nhỏ bé, thầm lặng yêu thương và bảo vệ cho một mặt trời to lớn – Ngô Diệc Phàm. Liệu mặt trăng và mặt trời, muôn đời vạn kiếp có thể hoà hợp được với nhau?
– Note:
1) Đây là fic cổ trang đầu tay của au nên có gì sai sót mong mọi người lượng thứ và cứ thẳng tay phang gạch nhận xét nhé. Mong mọi người chiếu cố ạ~
2) Ai anti EXO, KrisHo or boylove please click back. Fic có cảnh quan hệ thể xác giữa nam và nam. Cấm trẻ em dưới 17 tuổi và những người có bệnh tim, thần kinh không vững vàng. Au đã cảnh báo trước, ai vì sự tò mò mà đọc đến lúc đấy thì đừng có mà chửi au biến thái. Cảm ơn các readers đã đọc. Chúc các readers vui vẻ ạ. *cúi chào*

~ LET’S ENJOY THE FIC ~

… ĐỆ NHẤT CHƯƠNG: TIẾN CUNG…

FB_IMG_1431793125245

Ngày mười một, tháng năm, năm Cảnh Nhân thứ hai mươi mốt. Không khí giữa hai nước Ngô – Kim, vốn là hai địch quốc luôn đối đầu với nhau bỗng nhiên trở nên vui vẻ một cách lạ thường. Trên đường cờ hoa rực rỡ, chiêng trống vang rền. Tất thảy mọi người đều ăn mặc vô cùng đẹp đẽ, gương mặt tràn đầy hạnh phúc. Hà cớ gì mà hôm nay cả thiên hạ đều vui mừng đến thế? Nhân dân vui mừng vì từ nay đất nước thái bình, chiến tranh loạn lạc không còn xảy ra nữa. Tại sao hai địch quốc trước đây vốn luôn tìm cách thôn tính lẫn nhau mà giờ lại hoà chung một niềm vui thế kia?

Thì ra hôm nay chính là ngày Đại Hoàng tử của nước Kim, Kim Tuấn Miên nhập cung làm Thái tử phi của Thái tử Ngô quốc – Ngô Diệc Phàm. Đây chính là quốc lễ, là niềm vui lớn của nhân dân hai nước. Thế nhưng mặc cho mọi người ngoài kia vui vẻ, có hai con người với hai tâm trạng khác nhau đang bàng quan với tất cả. Ẩn tình bên trong câu chuyện, người ngoài mấy ai thấu hiểu?

… Hoàng cung Ngô quốc…

Giữa sân rồng, các nghi thức chuẩn bị cho hôn lễ đã sẵn sàng. Hoàng cung ngày thường vốn tĩnh lặng mà hôm nay lại trở nên vô cùng ồn ào và náo nhiệt. Cờ hỷ trang trí khắp nơi, tiếng nhạc vang lên không ngừng nghỉ cùng tiếng mọi người gọi nhau như góp thêm ồn ào cho cái bầu không khí vốn đã rất náo nhiệt này…

Kim Tuấn Miên quan sát tất cả, khẽ trút một tiếng thở dài. Có lần y cảm thấy hối hận vì đã đồng ý cuộc hôn nhân này. Ngô quốc và Kim quốc trước giờ luôn đối đầu với nhau thì lấy đâu ra một cuộc hôn nhân mang tình yêu cho được? Nói trắng ra thì cuộc hôn nhân của y và Diệc Phàm không gì khác ngoài một cuộc hôn nhân chính trị. Đánh nhau ròng rã gần một thập niên, trong khi Ngô quốc càng ngày càng lớn mạnh thì Kim quốc càng ngày càng yếu thế. Không sớm thì muộn rồi cũng sẽ có ngày Kim quốc trở thành một chư hầu của nước Ngô. Thế nhưng bây giờ đầu hàng thì thể diện của đất nước còn để vào đâu đây?

Và vì thế, cuộc hôn nhân của y với Diệc Phàm được sắp đặt. Nói là kết thân để thắt chặt hơn mối bang giao giữa hai nước nhưng thực chất nó chỉ là một vụ mua bán mà y chính là món hàng được mang đi trao đổi. Chỉ vì nghĩ đến bách tính muôn dân nên Tuấn Miên mới đồng ý cuộc hôn nhân này. Biết rõ là nó sẽ không hạnh phúc nhưng y vẫn cứ liều mình. Chí ít y cũng đã làm được một việc đem lợi cho đất nước, sau này thác xuống hoàng tuyền cũng không phải hổ thẹn với tổ tiên. Mải mê suy nghĩ, Tuấn Miên không biết rằng vị hôn phu tương lai của y đã bước vào phòng từ lúc nào.

Giọng nói của Diệc Phàm vang lên, trùng hợp như một liều thuốc kéo Kim Tuấn Miên về với thực tại:

– Ngươi suy nghĩ gì mà ngẩn ngơ thế hả? Hay là không muốn thành thân với ta nữa?

Tuấn Miên vội vàng lấp lửng:

– Đâu có, chỉ là ta đang suy nghĩ vẩn vơ mà thôi. Đã tới giờ rồi sao? Chúng ta mau đến Càn Long Điện làm lễ! – Y nói xong lập tức phủ lại khăn che đầu, để hai tì nữ dìu mình vào kiệu, nghênh giá tới điện Càn Long.

Bước vào bên trong Càn Long Điện, Kim Tuấn Miên đã thấy bá quan văn võ cùng với các hoàng thân quốc thích chờ sẵn ở đó từ lúc nào. Thấy y và Diệc Phàm bước vào, tất cả đồng loạt tung hô:

– Thái tử điện hạ thiên tuế, thiên tuế, thiên thiên tuế. Thái tử phi thiên tuế, thiên tuế, thiên thiên tuế…

Diệc Phàm khoát tay ra hiệu cho tất cả bình thân rồi nắm tay Tuấn Miên dắt vào giữa điện. Bá quan vừa dứt lời, tế quan lại tiếp tục hô lớn:

– Mời Thái tử và Thái tử phi bước lên trên điện hành lễ…

Nhất bái thiên địa…

Nhị bái cao đường…

Phu thê giao bái…

Lễ tất!

Vừa dâng trà rượu cho Phụ hoàng cùng Mẫu hậu của Diệc Phàm xong, Tuấn Miên lại nhận được chiếu chỉ mới:

  • Phụng thiên thừa nhận, Hoàng đế chiếu viết:
    Thái tử thuận theo mệnh trời mà lập Đại Hoàng tử Kim quốc làm Thái tử phi, thật là phúc cho thiên hạ và bách tính hai nước. Nay ta xuống chiếu phong cho Kim Tuấn Miên là Chính cung Thái tử phi, ban cho Minh Phụng Cung, lại cho thêm hai mươi tì nữ, mười hai thái giám, một trăm lượng vàng ròng, một đôi gậy như ý, một đôi trâm ngọc, một cặp hồng sâm ngàn năm, vòng vàng trang sức cùng lụa là gấm vóc mỗi thứ mười bộ.
    Khâm thử!

Công công vừa dứt chỉ, Kim Tuấn Miên đã dập đầu lạy tạ và lập tức được đưa về Minh Phụng Cung nghỉ ngơi. Ngồi một mình trong phòng chờ, lòng y lại dâng lên một nỗi buồn man mác. “Thế là ta đã thành thân rồi sao? Vậy là cuối cùng cũng làm được một việc tốt cho Kim quốc rồi. Chí ít cũng không phải hổ thẹn với tổ tiên, với muôn dân bách tính… Kim Tuấn Miên ta bây giờ không còn là Đại Hoàng tử của ngày xưa nữa, mà chính là Thái tử phi của Ngô quốc. Từ bây giờ, ta phải sống thật tốt, sống không chỉ vì ta mà còn vì con dân hai nước. Nếu trời đã định mạng ta như thế, ta chỉ còn cách tuân theo mà thôi…”

… ĐỆ NHẤT CHƯƠNG HOÀN…

### Tái bút:

  • Thành thật xin lỗi các bạn rất nhiều. Mấy hôm nay, SHIN bận chút việc riêng nên không thể đăng fic như lịch hẹn được. Hiện tại bây giờ mình còn nợ các bạn chapter 8 của BTĐC và chapter 1 của MTOMT, cái này thực sự xin lỗi là SHIN không thể bù kịp. Hẹn các bạn dịp khác sẽ có đền bù thỏa đáng nha.
  • Về vấn đề fic đạo. SHIN xác nhận là có, nhưng đó không phải fic của SHIN (fic “Trao hết cho anh” được dán nhãn [GIFT]). Thật xin lỗi các bạn vì trong thời gian qua, mình đã kiểm duyệt không kỹ để xảy ra tình trạng này ở nhà của mình. Bộ gốc của fic là “When I Meet You”, một quyển ABO về hai nhân vật Giáo Thảo và Hệ Thảo. “Trao hết cho anh” được edit từ phần cuối (cảnh H) của bộ này. Một lần nữa SHIN thành thật xin lỗi các bạn. Hiện tại bây giờ mình và người làm ra “Trao hết cho anh” không còn liên lạc nữa, nên mình cũng không biết phải xử lý sao cho ổn thỏa vụ này. Các bạn muốn SHIN xử lý như thế nào? Gỡ nó xuống hay cứ để đó rồi đi xin per của tác giả gốc? Mong mọi người lựa chọn giúp SHIN nhé! Cảm ơn mọi người nhiều!

– SHIN_I –

Đăng trong MTOMT

[Long fic][KrisHo][MA/NC-17] MẶT TRĂNG ÔM MẶT TRỜI (Remake Ver.) – Preview

Tittle: MẶT TRĂNG ÔM MẶT TRỜI.
– Length: Long fic
– Author: Đồng Lý Thần Nguyên (Shin-I)
– Category: sinh tử văn, cổ trang, cung đình tranh đấu, 1vs1, pink, sad, HE, có H.
– Rating: MA/NC-17 (bạn au đã đủ tuổi @@)
– Pairing: KrisHo
– Disclaimer: Mọi nhân vật trong fic không thuộc về au, au chỉ sở hữu fic. Fic được viết với mục đích phi lợi nhuận. Thế nhưng số phận của tụi nó trong này là do au quyết định.
– Summary: Kim Tuấn Miên, một mặt trăng nhỏ bé, thầm lặng yêu thương và bảo vệ cho một mặt trời to lớn – Ngô Diệc Phàm. Liệu mặt trăng và mặt trời, muôn đời vạn kiếp có thể hoà hợp được với nhau?
– Note:
1) Đây là fic cổ trang đầu tay của au nên có gì sai sót mong mọi người lượng thứ và cứ thẳng tay phang gạch nhận xét nhé. Mong mọi người chiếu cố ạ~
2) Ai anti EXO, KrisHo or boylove please click back. Fic có cảnh quan hệ thể xác giữa nam và nam. Cấm trẻ em dưới 17 tuổi và những người có bệnh tim, thần kinh không vững vàng. Au đã cảnh báo trước, ai vì sự tò mò mà đọc đến lúc đấy thì đừng có mà chửi au biến thái. Cảm ơn các readers đã đọc. Chúc các readers vui vẻ ạ. *cúi chào*

 

### Lời của tác giả:

Chào các bạn, những người đã và đang theo dõi truyện của mình trong suốt thời gian qua!

Các bạn có còn nhớ “Mặt Trăng Ôm Mặt Trời” không? Đúng, đứa con tinh thần đầu tiên của mình khi bắt đầu sự nghiệp đó! Có thể nói, đến tận bây giờ, MTOMT (mình xin phép viết tắt) vẫn được các bạn đón nhận, cho dù mình đã drop nó trong một khoảng thời gian rất dài (mình bắt đầu viết MTOMT khi mới vào cấp Ba, còn bây giờ mình vào Đại học rồi TvT), và tạm kết thúc ở chương 9 (khi trước là chapter 8.1). Nhìn lại quãng đường mình và MTOMT đã đi lúc trước, thật sự vô cùng khó khăn và vất vả, nhưng may mắn là SHIN đã được các bạn ủng hộ và giúp đỡ rất nhiều. Hôm nay, đọc bài post này, ắt hẳn các bạn cũng đã hiểu được phần nào ý của SHIN rồi đúng không?

Hôm nay, mình mang đến cho các bạn một tin (không biết là vui hay buồn nữa): “Mặt Trăng Ôm Mặt Trời” sẽ trở lại, với một diện mạo mới! Lần này, mình hợp tác cùng với đứa em mà mình tin tưởng nhất, cũng là một cây bút khá cứng: Trang Myeon. Khác với lần trước, lần này MTOMT sẽ thay đổi về tuyến nhân vật và một số tình huống truyện. Cùng với “Bạn Trai Đính Chế”, có thể nói MTOMT chính là món quà mà mình muốn gửi đến các bạn để kỷ niệm ba năm sự nghiệp (nhỏ xíu) của mình. Mong các bạn ủng hộ SHIN (và cả bé Trang) cũng như MTOMT thêm một lần nữa. Bởi vì sắp tới, mình vào khoa Dược, thời gian trống cũng sẽ không còn nhiều. Có lẽ đây chính là hai long fic duy nhất của mình, sau này nếu rảnh thì có lẽ sẽ có thêm những n-shot, drabble,… nhưng tuyệt nhiên sẽ không còn longfic. Mong mọi người ủng hộ, vì những vote, những like, những comment của mọi người chính là động lực giúp SHIN cũng như team cố gắng nhiều hơn nữa để đem đến những sản phẩm ngày càng chất lượng hơn cho mọi người.

Yêu mọi người rất nhiều!

SHIN-I.

### Preview:

… Ngồi một mình trong phòng chờ, lòng Kim Tuấn Miên lại dâng lên một nỗi buồn man mác… “Thế là ta đã thành thân rồi sao? Vậy là cuối cùng cũng làm được một việc tốt cho quốc gia rồi. Chí ít cũng không phải hổ thẹn với tổ tiên, với muôn dân bách tính… Ta bây giờ không còn là Kim Tuấn Miên của ngày xưa nữa, mà chính là Thái tử phi của Ngô quốc. Từ bây giờ, ta phải sống thật tốt, sống không chỉ vì ta mà còn vì con dân hai nước”…

————————————————————————————————

… Thanh âm ma mị của y cứ thế rót vào tai Ngô Diệc Phàm làm hắn điên cuồng gia tăng nhịp trừu sáp. Diệc Phàm nắm lấy hông Tuấn Miên đẩy mạnh một cái rồi giải phóng tất cả tinh hoa của mình vào bên trong y. Tuấn Miên cũng “hự” một tiếng rồi ra đầy trên bụng hắn. Bạch trọc từ hậu huyệt chảy ra làm ướt đẫm cả một mảng giường. Không khí bao trùm một mùi nhục dục. Khung cảnh dâm mỹ đến mê người…

————————————————————————————————

… Ngọn lửa cao chót vót đang bốc lên ngùn ngụt, bầu không khí xung quanh tỏa ra một loại hỏa khí khiến con người ta không khỏi rùng mình. Minh Phụng Cung ngày thường uy nghiêm là thế nhưng giờ đây lại đang ngập chìm trong hỏa hải, ngoan ngoãn làm mồi cho thần lửa. Không khí lan truyền một mùi chết chóc và nguy hiểm khôn cùng…

————————————————————————————————

… Ta nguyện khuynh tẫn thiên hạ,
Để đổi lấy nụ cười của ngươi.
Nếu một ngày ngươi chợt rơi lệ,
Thế giới trong ta vũ chan đầy…

————————————————————————————————

MỜI CÁC BẠN ĐÓN ĐỌC: MẶT TRĂNG ÔM MẶT TRỜI – CHAPTER 1, PHÁT HÀNH VÀO LÚC 22H TỐI T4 NGÀY 02/08/2017 NHA~~~