Đăng trong TTĐV

[Series Drabble][Non-couple][Danmei] Tuyển tập ĐOẢN VĂN (2)

– Tittle: TUYỂN TẬP ĐOẢN VĂN
– Length: uncountable
– Author: Đồng Lý Thần Nguyên
– Category: không xác định. Nắng vui, mưa buồn, mát mát tưng tưng. Nói chung là chưa biết trước gì cả =)))
– Rating: PG-15
– Pairing: non-couple
– Disclaimer: Tuyển tập ĐOẢN VĂN – nơi những cảm xúc của bạn SHIN được ghi lại. Nó không nói về couple nào, tất cả chỉ đơn thuần là phiếm chỉ. Bạn đọc thích couple nào thì cứ coi họ như couple đó cũng được ^^

– LET’S ENJOY THE FIC –

[Drab 2] Lặng lẽ yêu anh… (By Đồng Lý Thần Nguyên)

 

Kỷ niệm một năm ngày cưới, cậu bất cẩn trượt chân ngã cầu thang. Cậu bị chấn thương nặng, đứa con của hai người cũng mất. Bác sỹ chẩn đoán sau này cậu khó có khả năng thụ thai lần nữa.

Kỷ niệm hai năm ngày cưới, cậu phát hiện anh ngoại tình. Là một cô gái. Trẻ hơn cậu, đẹp hơn cậu, tài giỏi hơn cậu và quan trọng nhất: cô ấy có thể đem đến cho anh một đứa con. Không như cậu, có đứa con cũng giữ không nổi.

Kỷ niệm ba năm ngày cưới, anh chìa trước mặt cậu tờ đơn ly hôn. Cậu nuốt nước mắt ngược vào trong, lẳng lặng đặt bút ký xuống. Có lẽ anh và cậu tới đây là hết duyên, hết nợ thật rồi. Cậu ký xong, anh bước ra khỏi nhà trong vẻ mặt hớn hở. Hóa ra cậu đối với anh chính là gánh nặng như vậy sao?

—————————————————————————————

Ký xong tờ đơn, cậu lặng lẽ đi xếp hành lý. Từ ngày con mất, cậu luôn lặng lẽ như vậy. Cậu không cười, ít nói hẳn, sống thầm lặng như một cái bóng. Anh cũng nhạt nhòa dần, những lời quan tâm như ngày mới yêu cũng không còn nữa. Hai người lặng lẽ sống cùng nhau trong một ngôi nhà, âm thầm lướt qua nhau như hai con người xa lạ. Có lẽ anh chán cậu cũng bởi vì sau tai nạn ngày đó, ngôi nhà này không còn một tiếng cười. Khắp nơi chỉ tràn ngập bầu không khí ảm đạm và buồn tẻ. Nó trái ngược hẳn với ngôi nhà hạnh phúc, tràn ngập tiếng cười khi hai người họ đón nhận tin vui: cậu đã lên chức mẹ, anh đã được làm bố.

Cậu dọn khỏi ngôi nhà hai người họ từng hạnh phúc, đi tới một nơi rất xa mà ngày trước lúc yêu nhau anh hẹn sau này già rồi, con cái lớn sẽ đến đó dưỡng già với cậu. Đó là một nông trang nhỏ của chú anh, nằm ở tít ngoại ô thành phố. Ông cũng đã già cả, lại đơn chiếc nên coi anh và cậu như con ruột. Ông nói khi nào hai người chán chốn thị thành xô bồ thì cứ về đây mà sống. Chẳng ngờ, đến lúc đó, chỉ có một mình cậu còn nhớ những lời này.

Cậu dặn chú đừng tiết lộ thông tin cho anh biết. Ông cố gặng hỏi thì chỉ nhận được cái lắc đầu từ cậu. Ban đầu, ông còn tưởng hai người giận nhau nên cậu mới một mình bỏ xuống đây. Ai ngờ một thời gian sau đó, lúc dọn phòng giúp cậu, ông tình cờ tìm thấy tờ đơn ly hôn nằm trong góc tủ. Ông gặng hỏi mãi, rốt cuộc cậu mới chịu trả lời. Ngày rộng tháng dài cứ thế trôi qua, ông cũng đã dần quen với sự có mặt của cậu, người con trai nhỏ bé nhưng đầy nghị lực, kiên cường. Ông nhận cậu làm con nuôi, bởi vì ngoại trừ anh là người thân duy nhất ra, cậu chẳng còn cha mẹ, họ hàng gì cả…

Cứ mỗi chủ nhật, lấy cớ lên thị trấn mua thêm đồ đạc, dụng cụ cho trang trại, cậu lại lên thành phố thăm anh. Thế nhưng những lần đó chẳng lần nào anh có ở nhà. Mấy lần đầu cậu còn ngại, không dám vào. Sau này, khi được cô hàng xóm cho biết anh mỗi cuối tuần đều không về nhà, cậu mới đánh liều mở cửa vào thăm căn nhà đó, nơi từng là tổ ấm hạnh phúc của anh và cậu. Cậu lau dọn nhà cửa, chuẩn bị thêm thức ăn trong tủ lạnh, làm một vài việc lặt vặt rồi lại đón xe về trang trại. Sợ anh biết mình tới sẽ phiền, cậu nói dối cô hàng xóm rằng mình là người giúp việc anh thuê đến dọn dẹp nhà cửa mỗi tuần. Người hàng xóm ban đầu không tin, nhưng sau một tuần kể từ khi cậu tới mà bên kia anh chẳng có động tĩnh gì, cô mới dần tin cậu không có ý đồ xấu.

Mỗi tối chủ nhật về nhà, anh lại cảm thấy vô cùng ngạc nhiên. Nhà cửa gọn gàng, tủ lạnh cũng đã đầy ắp thức ăn tươi mới, quần áo, chăn màn cũng được giặt ủi sạch sẽ. Đinh ninh là do nhân tình của mình làm, anh lại càng ra sức cưng chiều cô ta hơn. Lương tháng của anh đều chui vào trong mỗi hộp phấn, mỗi cây son mà ả dùng, xe cộ, tài sản của anh cũng đều do ả đứng tên. Anh chắc chắn rằng một thời gian nữa dù sao hai người cũng sẽ làm đám cưới, cho nên tin tưởng hết mực vào nhân tình của mình.

Đời người vốn dĩ đâu ai thấu được chữ “ngờ”. Ả tình nhân trẻ tuổi sau khi dụ được anh trao hết của cải, xe cộ và cả sự nghiệp thì bỏ trốn sang nước ngoài với người tình, à phải nói chính xác là chồng của ả. Suốt gần một năm trời, anh mới biết là mình đã bị lừa. Thất vọng, chán chường, anh tìm đến rượu. Hết uống ở bar, anh lại mang rượu về nhà. Uống mà không ăn gì, người anh suy kiệt dần. Những lúc đó, anh lại nhớ đến cậu. Nhớ những lúc anh say, cậu lại lặng lẽ đi hầm canh giải rượu, pha nước nóng giúp anh rửa mặt, thay đồ. Đâu phải cậu hết yêu thương anh, là anh tự mình vứt bỏ cậu đấy chứ? Nghĩ tới đó, anh ôm mặt khóc. Lần đầu tiên trong cuộc đời, anh khóc tu tu như một đứa trẻ. Người ta nói cấm có sai: “Chỉ sau khi đã nếm trải hết tất cả những giông tố bên ngoài xã hội, đàn ông mới nhận ra được sự quan trọng của người vợ luôn bên cạnh mình”. Cậu vẫn luôn bên cạnh anh mà anh nào hay biết? Lúc này anh mới nhận ra, có phải là đã quá muộn?

Chẳng mấy chốc lại đến cuối tuần. Anh ốm nặng. Rượu làm con người anh không thể trụ vững được nữa. Anh không còn sức ra ngoài vui chơi, tụ tập bạn bè như trước kia. Mà anh cũng chẳng còn ai để chơi cùng nữa. Ả bồ nhí thì cao bay xa chạy, đám bạn trước kia cũng không cánh mà bay. Anh mệt mỏi quá! Cơn sốt tối hôm qua vật anh mệt lả. Anh không đủ sức dậy nấu bát cháo hay chạy đi mua liều thuốc để khống chế cơn sốt. Chưa bao giờ anh lại cảm thấy bất lực như lúc này. Nếu như trước kia còn có cậu, anh đã không đến nỗi lâm vào tình trạng thê thảm như thế này…

Từ sáng sớm, cậu đã vội vàng bắt xe lên thành phố thăm anh. Không hiểu tại sao mà hôm nay lòng cậu lại bồn chồn, lo lắng không yên. Thế nên mới tờ mờ sáng, cậu đã ra bến xe để có thể bắt được chuyến sớm nhất. Suốt chuyến đi, cậu như ngồi trên đống lửa, tâm trí cứ ở mãi đâu đâu không thể nào bình tĩnh nổi. Trực giác cho cậu biết có cái gì đó không ổn đang xảy ra. Cuộc hành trình ngày thường chỉ có hai tiếng, nhưng hôm nay đối với cậu nó dài như hai thế kỷ.

Vừa đặt chân xuống bến xe, cậu vội vã bắt ngay taxi về nhà. Tra chìa khóa mở cánh cửa, cậu đã nghe nồng nặc mùi rượu. Chỉ có hai tuần không đến thôi mà cái nhà ra nông nổi này rồi sao? Còn cô bồ của anh đâu, chẳng lẽ cô ta tệ hại đến vậy? Cậu chỉ bỏ một tuần ở lại nông trang chăm chú bệnh mà nhà cửa tan hoang hết cả. Có lẽ cậu không biết rằng, trong hai tuần không có cậu, anh đã phải chịu những đả kích gì…

Mở cửa phòng anh ra, cậu thật sự giật mình muốn đứng tim. Anh đang nằm đó. Sao hôm nay anh lại ở nhà vào giờ này chứ? Không phải bình thường đã ra ngoài rồi hay sao? Cậu lấy hết can đảm khều nhẹ mấy cái, thế nhưng anh vẫn không hề hấn gì. Đặt tay lên trán anh, cậu thật sự là bị anh dọa cho mất vía lần hai! Trán anh nóng như lửa! Cả người hâm hấp thực sự dọa sợ người ta. Cậu vội vã cởi áo anh ra bớt, rồi lật đật vào nhà bếp chuẩn bị khăn chườm cho anh. Cái con người này, không có cậu không biết tự chăm sóc bản thân hay sao? Còn để bệnh nặng như thế này? Nếu hôm nay cậu không tới, lỡ anh xảy ra chuyện gì thì tính làm sao đây?…

Trong cơn mê man, anh mờ mờ nhìn thấy bóng hình cậu. Vẫn là dáng hình nhỏ bé đó, sao bây giờ lại trông tiều tụy như thế? Nghĩ một lúc, anh lại tự cười chính mình. Có phải hay không chính là mê man đến mức lú lẫn rồi? Cậu làm sao có thể ở đây mà lo cho anh được? Xem chừng bệnh nặng lắm rồi đây. Không biết có kịp gặp cậu để nói câu xin lỗi lần cuối không nữa…

Sau một hồi hết lau nước rồi lại uống thuốc, anh cũng đã hạ sốt nhiều. Người vẫn còn nóng nhưng đã cảm thấy đỡ mệt hơn. Anh đảo mắt nhìn quanh căn nhà. Lần này không thể lầm lẫn được nữa. Chính là cậu! Cậu đã chăm sóc cho anh suốt cả buổi sáng nay! Không đợi cậu quay lại, anh nhảy xuống giường, hai tay ôm chặt lấy cậu. Anh tựa đầu vào vai cậu, từng giọt nước mắt lặng lẽ rơi xuống trên hõm vai. Anh nói trong tiếng nấc:

  • Có phải em đã đến dọn dẹp nhà cửa mỗi tuần? Có phải em đã mua thức ăn tươi sẵn trong tủ lạnh? Có phải em luôn âm thầm ở bên giúp đỡ anh mà anh không hay biết? Có phải…

Lời anh chưa nói hết, đã nghe thấy tiếng nấc nghèn nghẹn của thân người nhỏ bé run rẩy dưới thân. Cậu khóc. Lúc chia tay anh, cậu cũng không khóc như vậy. Cậu khóc tu tu như một đứa trẻ. Trong vòng tay rộng lớn, vững chãi của anh, cậu thật nhỏ bé. Cậu đã biết anh đối với bản thân mình quan trọng như thế nào. Lúc mới bước vào nhà, thấy anh như vậy, tâm cậu sau một hồi lo sợ anh biết đã trở nên dằng xé kịch liệt. Cậu sợ anh vĩnh viễn bỏ mình đi mất. Cậu sợ mình đến trễ không kịp cứu sống anh! Lúc đó, những đau khổ dằn vặt lúc trước của hai người cậu đều bỏ hết lại đằng sau. Để rồi lúc này đây, khi yên vị ở trong vòng tay anh, cậu mới biết mình cần anh như thế nào. Cậu thút thít, giọng lạc đi:

  • Kể từ ngày mình chia tay, em đã về ở với chú. Chú đối xử với em tốt lắm, ông coi em như con ruột vậy. Em ở lại phụ chú trông coi trang trại, rồi cuối tuần rảnh lại bắt xe lên thăm anh. Lúc đầu sợ anh biết, em còn chưa dám vào, nhưng sau khi nghe cô hàng xóm nói em mới biết anh không có nhà lúc cuối tuần. Em đến dọn dẹp, chuẩn bị thức ăn, làm một số việc vặt rồi lại về nông trại trước khi anh về nhà. Em sợ anh biết lại trách em là đồ phiền phức, bám đuôi ngăn cản anh hạnh phúc. Anh biết không, lần đó sau khi em ngã, em đã khóc rất nhiều. Em tự trách bản thân mình. Vì em mà con không giữ được. Tâm hồn em chai sạn, nỗi đau mất con quá lớn khiến em không thể nào vui tươi như trước được nữa. Em trở nên trầm tính, ít nói, ít cười, cũng không nhõng nhẽo, mè nheo như trước kia. Rồi…

Chưa nói dứt câu, cậu lại khóc. Thế nhưng lần này, cậu đã không còn khóc một mình nữa. Đã có anh ở bên chia sớt những nỗi buồn cùng cậu. Một giọt, hai giọt, ba giọt,… chẳng mấy chốc nước mắt đã chan đầy gương mặt thanh tú. Có phải lúc mất con, cậu đã trải qua cảm giác cô đơn, lạc lõng này? Sao lúc đó anh lại vô tâm đến vậy? Tại sao lúc đó anh không thèm đếm xỉa, quan tâm đến cảm xúc của cậu? Tại sao lúc đó anh chỉ ích kỷ nghĩ đến cảm xúc của mình? Tại sao anh không nghĩ đến cậu đã đau như thế nào khi con của hai người không còn nữa? “Anh sai rồi, anh hối hận lắm rồi. Anh hối hận vì những ngày tháng quá khứ đã trôi qua của chúng ta, hối hận vì những tháng ngày anh đã dằn vặt em. Anh hối hận vì đã không cùng em vượt qua những ngày tháng khó khăn đó, hối hận vì đã không biết trân trọng những lúc có em…”. Ôm chặt cậu vào lòng, anh khẽ hát:

“It’s a beautiful night, we’re looking for something dumb to do
Hey baby, I think I wanna marry you…”

  • Do you wanna marry me, ma baobei?

Cậu mỉm cười, một nụ cười hạnh phúc, dù nước mắt vẫn chưa nguôi:

“Is it the look in your eyes, or is it this dancing juice
Who cares baby, I think I wanna marry you…”

  • Yes, I do.

 

______________________ To be continued ______________________

 

 

 

Tác giả:

It's all about KrisHo and me: SHIN-I

Một suy nghĩ 2 thoughts on “[Series Drabble][Non-couple][Danmei] Tuyển tập ĐOẢN VĂN (2)

Bình luận về bài viết này